-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
"Các tờ giấy xanh mang màu của bầu trời, một làn hương mộc tê thoảng qua và những ký tự mảnh màu đen khiến nghĩ tới lũ én đang bay. Những bức thư của bà Slama, những bức thư của một người đã chết. Karl-Joseph thấy như thể chúng là lời thông báo đến sớm về kết thúc đột ngột của người phụ nữ trẻ tuổi và thấy ở chúng sự cao quý siêu nhiên kia, thứ chỉ tỏa ra từ những ai được giao phó cho cái chết; giống các lời chào từ trước của cõi bên kia. Cậu đã không hồi đáp bức cuối cùng. Kỳ thi tốt nghiệp, các bài diễn văn, những lời từ biệt, lễ mi-xa, sự bổ nhiệm, cấp bậc mới của cậu cùng những bộ quân phục mới đánh mất đi tầm quan trọng của chúng khi đối mặt với sự bay lên không thể dò thấu của các ký tự u tối trên cái nền màu xanh của chúng. Trên làn da cậu vẫn còn các dấu vết những bàn tay thích ve vuốt của người đã chết, trong hai bàn tay nóng bỏng của chính cậu vẫn còn giấu kỷ niệm về bộ ngực tươi mát và, nhắm mắt lại, cậu vẫn nom thấy nỗi mệt mỏi đầy sung sướng của khuôn mặt được thỏa tình ái, cái miệng đỏ, hé mở trên màu trắng hàng răng, đường cong lười biếng của cánh tay và, nơi tất tật các đường của cơ thể, phản chiếu của những giấc mơ đã được đủ đầy của một giấc ngủ sung sướng. Giờ đây lũ giòi đang bò trên ngực và đùi cô và sự thối rữa ngốn ngấu khuôn mặt xanh lè của cô. Những ảnh tượng tàn khốc của sự tàn hủy càng rõ lên dưới mắt chàng thanh niên, chúng lại càng châm lên dục vọng của cậu. Nó dường tăng tiến tận tới chỗ xâm chiếm cái vô tận không thể hình dung của những tầng cầu kia, nơi người chết đã biến mất vào: "Có khả năng lẽ ra mình không bao giờ đến gặp cô ấy nữa, viên thiếu úy tự nhủ. Lẽ ra mình đã quên cô ấy. Những lời của cô ấy thật êm dịu, đó là một bà mẹ, cô ấy đã yêu mình. Cô ấy chết rồi!"
Hiển nhiên là cậu đã góp phần vào cái chết của cô. Cô nằm đó, xác chết đầy yêu quý, trên ngưỡng cửa cuộc đời cậu."