Điệp khúc hoang dã

05/05/2022

Thu phủ bóng về trên đất Chúa,

ngày không nắng, bức bối, tối đen.

Đời cho, và lấy lại,

tất thảy trở về vô, trong điệp khúc cho kẻ đọa đày.

Nhưng con người sống lâu như vậy.

Lại đây, căn nhà này và kho đầy thóc

Lúa: gặt, cỏ: phát quang, vụ mùa về.

Lá rơi, mọi vật tiêu đi

bởi tiếng gầm cái chết, cuộc bại trận lớn lao.

Nhưng con người sống lâu như vậy.

...

Tôi ngồi đây thật lâu, không có lời để nói:

Hạt lúa gặt đi và lá thì rơi, sao vậy?

Sao sự sống mùa hạ tan dần thành bụi?

Sao cỏ mọc, để rồi rữa đi?

Rồi tôi nghĩ

Hạt lúa sống để làm đầy cơn đói

Cỏ xanh rồi úa để trở về rơm.

Và vòm lá chịu nắng để cho bóng mát.

Sao tôi phải phát chia mầm vui, tôi hỏi?

Nếu sau hết, tôi cũng ra đi?

Tôi khóc gào, đòi sóng khơi cho biết;

đòi rừng sâu và rặng bấc quanh đây,

đòi cát sỏi, đòi gió bão và trời hoang, tôi cầu xin nói rõ,

gào với bất kể điều gì nghe tiếng mình:

Vì cớ gì mà tôi phải sinh ra?

Nhưng trời, và bão, và cát sỏi chẳng nói gì.

________

Nhà văn Knut Hamsun có ác cảm sâu sắc với nền văn minh. Ông tin rằng thành tựu trọn vẹn nhất của loài người nằm ở mảnh đất mình lao động và gặt hái. Chủ nghĩa điền viên và sự mất niềm tin vào tất cả những gì hiện đại của Hamsun phát tiết rực rỡ trong tác phẩm Markens Grøde (Tiếng Anh: Growth of the Soil, các bản dịch tiếng Việt: Nhựa của đất, Phúc lành của đất)

Xin sơ dịch 2 trích đoạn bài thơ Fever Poem nằm trong tập thơ duy nhất của Hamsun - The Wild Chorus (Điệp khúc hoang dã) để nói rõ về tư tưởng này của nhà văn.

Bản dịch tiếng Anh từ tiếng Na Uy:

Now autumn comes over the Lord’s land,

days sunless, oppressive, black.

Life gives and takes back,

all comes to naught in the chorus of the damned.

But man lives so long.

Now gathered at the house and in the barn heaped

The grasses and grains are cut, the harvest resumed.

The leaves fall, everything is consumed,

by death’s roar overwhelmed in defeat.

But man lives so long.

_____

For some time I sit and don’t know what to say:

The grain is cut and the leaves fall, but why is it thus?

Why does the life of summer disintegrate into dust?

Why does grass grow if it is only to decay?

I go on thinking in this way.

Grain exists so that man’s hunger is allayed

and grass turns green so that it may wither to hay.

And the grove’s leaves from the hot sun provide shade.

But why should I scatter seeds of joy, I say.

If in the end I am only to pass away?

I cried out and demanded of the foaming sea;

to the forests and mountains and rushes near,

to the stones and storms and vast heavens I made my plea,

and to anything able to hear:

Why was I born into this life here?

But the heavens and storms and stones said nothing to me.

DEMEDI

Gửi ý kiến của bạn cho chúng tôi
popup

Số lượng:

Tổng tiền: